– Anh vừa nói đùa đúng không?
Tại sao lại là tên đó chứ?
…
Cả CLB nhao nhao lên, tôi thì vẫn đứng há hốc mồm trước lời tuyên bố đường đột đó.
– Mọi người biết đấy, tôi đã là năm 3 rồi, không thể giữ vị trí này mãi được. Vì vậy cần phải tìm ra người đảm nhiệm vị trí này trước khi tôi ra trường.
– Không phải cứ để Nakagami-san (em gái Hato) lên thay thế là được sao.
– Không thể được, nó quá phụ thuộc vào cảm xúc, đấy là điều tối kị của người lãnh đạo.
– Còn những người khác thì sao, đâu nhất thiết phải là thằng đó.
– Tôi đã quyết rồi, mong mọi người thông cảm. Đừng lo, tôi vẫn là người cố vấn cho Shouta và tin tưởng rằng cậu ta sẽ hoàn thành tốt trách nhiệm này.
Nhận thấy thái độ của các thành viên hình như có ác cảm với tôi, làm sao sống được trong môi trường như thế chứ, tạm thời tôi phải từ chối đã.
– Anou… Hato-senpai, em nghĩ việc này đối với em là quá sức, cho nê…
– “Rầm”
Anh ta đập tay xuống bàn làm tôi giật thót mình.
– Cậu định phản bội lại lòng tin của tôi à. Đừng quên là cậu vẫn nợ tôi những gì trong nửa năm qua.
Lần đầu tiên tôi thấy thái độ đó của senpai. Suốt nửa năm qua, trong mắt tôi, senpai là người có tính tình ôn hoà, dễ dãi. Nhưng ngay lúc này đây đích thị là phong thái cứng rắn của người lãnh đạo.
Thôi đành câm lặng kệ dòng đời xô đẩy. Đám kia còn bất mãn lắm nên chuyện này còn lâu mới ổn thoả được.
…
– Đầu tiên là mất Keita-san, giờ lại đến anh, CLB này đơn giản là hết thời rồi, chúng tôi cũng không còn lí do gì để ở lại đây nữa.
– Ai muốn rời thì cứ việc. Các cậu đã quên mất vì sao ta thành lập CLB này rồi.
– Chúng tôi không quên nhưng để một tên vô dụng lên nắm quyền thì không chịu được, chào.
Cả đám năm nhất và năm hai lũ lượt kéo nhau rời khỏi phòng. Lúc qua cửa, chúng còn ném lại tôi ánh mắt khinh bỉ kèm mấy câu chửi thề.
– Xin lỗi, bao công sức xây dựng CLB của senpai vậy mà.
– Cậu không cần phải xin lỗi, thay vào đó hãy chứng minh bản thân đi. Còn nữa, cuối giờ chiều nay trở lại đây, mọi thắc mắc của cậu về công việc sẽ được giải đáp.
Kéo cửa phòng lại, tôi thở phào nhẹ nhõm. Vài chục phút qua căng như dây đàn, không ít lần tôi tưởng tim mình nhảy vọt ra khỏi lồng ngực. Tự dưng đùng một cái trở thành người đứng đầu CLB, không tin nổi mất rồi…