Lúc ấy, tôi đã… nhận ra mọi thứ – Chương 2

Ngày hôm tôi tỉnh dậy ở thế giới này, tôi không nói chuyện được bằng tiếng Nhật nên bệnh viện đã cho là do bị chấn thương nặng ở vùng đầu nên tôi đã bị mất trí nhớ. Họ đâu hề biết rằng tôi hoàn toàn là một con người khác.

Cũng trong hôm đó, một người đến đó đưa tôi xuất viện, đó là một thanh niên cao to với mái tóc đỏ chói.

Anh ta là người thân của mình à? Thử trêu anh ta tí xem sao. Rồi tôi làm một bài diễn văn bằng Tiếng Việt.

Thấy tôi bắn thứ ngoại ngữ Đông Lào liên tằng tằng, anh ta ra hiệu dừng lại đã rồi giơ điện thoại đến trước mặt tôi.

– Cái gì thế?

Ngay lập tức điện thoại trả lời lại bằng tiếng Nhật. Rồi anh ta cũng nói một câu gì đấy, chiếc điện thoại lại phát ra âm thanh, đó là… đó là âm thanh mà ta vẫn luôn gọi là chị Google.

Ra vậy, chiếc điện thoại này đã trở thành máy thông dịch để chúng tôi giao tiếp với nhau, mặc dù không được sát nghĩa cho lắm.

Tôi tưởng anh ta là người thân nhưng không phải. Anh ta chỉ là một đàn anh cùng trường chơi thân với tôi.

Anh ta tên là Nakagami Hato, lớn hơn tôi 2 tuổi, chúng tôi đã thân với nhau từ bé, cùng với anh trai tôi – Kiyoshita Keita. Nhưng anh tôi đang học ở nước ngoài.

Mấy hôm trước có xảy ra động đất, do chấn động quá mạnh, bức tường đã cũ ở trường đã đổ ập vào tôi, kết quả là nằm bất tỉnh nhân sự. May là còn bảo toàn tính mạng.

Vì tôi sống một mình nên không có người thân bên cạnh. Hôm nay, anh ta nhận được tin báo tôi đã tỉnh thì tức tốc chạy đến đón.

Tôi nói với anh ta là tôi bị mất trí nhớ nên không còn nhớ gì cả. Anh ta hứa với tôi sẽ đồng hành cùng tôi cho đến khi hồi phục lại. Rồi anh làm thủ tục xuất viện để dẫn tôi về.

Hato-senpai đã dẫn tôi đến căn nhà mà tôi vẫn thường ở. Đó là một căn nhà nhỏ thuộc khu phố Shigeru

– Nhà của chú mày đây, từ giờ cần gì cứ gọi cho anh, trong máy mày có số của anh đấy.

Tôi cảm ơn senpai rồi vào nhà. Căn nhà lẫm quá, tối om làm tôi hơi run. Vừa mò được công tắc đèn bật lên thì ối dồi ôi.

“Nhà của tên này bừa bộn quá, quần áo, sách vở, vỏ bánh kẹo vứt tùm lum, lại phải khổ công thu dọn rồi.”

Dọn xong đống hổ lốn đó thì trời cũng tối, tôi tìm nhà bếp lục được mấy gói mì tôm pha ăn tạm rồi lịm luôn tới sáng.

… Đó là câu chuyện của nửa năm về trước.

Trong suốt thời gian sau đó, Hato-senpai đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Quan trọng nhất là học lại tiếng Nhật. Không biết là do hiện giờ tôi đang là người Nhật hay sao mà chẳng mấy chốc đã có thể nói, viết lưu loát như người bản xứ.

Senpai cũng giúp tôi tìm việc làm thêm. Hằng tháng, tôi có nhận được tiền trợ cấp từ bố mẹ nhưng vì tôi muốn trau dồi thêm kinh nghiệm và dù sao thì tôi cũng chưa gặp họ lần nào nên hơi… ngại.

Nhiều khi chỉ có một mình, tôi lại nhớ về thế giới mà tôi đã sống 17 năm. Tôi vẫn lưu luyến thế giới ấy, tiếc nuối cuộc đời còn dang dở, tự hỏi mọi người bây giờ ra sao, mong rằng gia đình, người thân đã nguôi ngoai về sự ra đi hết sức đột ngột của mình. Dần dà, những cảm xúc ấy đã chôn sâu vào kí ức, tôi hiện giờ đang được trao cho cơ hội làm lại cuộc đời và tôi quyết tâm không bỏ lỡ nó.

Tôi chỉ muốn… được nhìn thấy mọi người hạnh phúc!!


Đã xế chiều, tôi và Hato-senpai đang ngồi trên bờ đê rợp cỏ. Ánh mặt trời chiếu xuống dòng nước cứ lấp lánh như sao trời. Bên kia dòng nước, tôi thấy lũ trẻ đang nô đùa. Đây là điều tôi muốn thấy, mãi mãi là thế, nụ cười của mọi người khiến tôi cảm thấy tâm hồn thanh thản hơn nhiều.

– Nhanh thật đấy, giờ Shouta đã thông thạo tiếng Nhật rồi nhỉ?

Hato-senpai bất ngờ đứng dậy làm tôi cũng đứng dậy theo rồi kính cẩn cúi người.

– Đều nhờ Hato-senpai đã giúp đỡ em suốt thời gian qua mà.

– Haha… không đâu, do sự quyết tâm học tập của chú mày, anh chỉ là người hỗ trợ thôi.

– Lúc tới viện đón nghe chú mày bị mất trí nhớ, anh shock lắm đấy. Sau đó lại còn nói tiếng Tây gì nữa chứ!!

– Ha…ha, đấy là tiếng Việt anh ạ, sau khi tỉnh dậy em chỉ nói được tiếng đó thôi, không hiểu vì sao luôn.

Tôi quyết định che dấu thân phận thực sự của mình, không muốn Hato-senpai biết và tôi cũng không muốn đào lại quá khứ đau buồn ấy nữa.

– Thế à, trước đây anh cũng đã đọc được vài người trên thế giới sau khi trải qua tai nạn bỗng nhiên có một năng lực kì dị đấy.

– Trùng hợp quá senpai, em cũng có đọc được bài viết ấy, như em thì là năng lực thông thạo một loại ngôn ngữ mới nhỉ?

– Đúng là thế nhưng chẳng phải cũng bị mất kí ức à?

– Em cũng tò mò về quá khứ của em, hay là senpai kể cho em về những câu chuyện xảy ra trong quá khứ nhé, biết đâu em lại nhớ lại tất cả thì sao :”>

– Hmm… Cái đó thì dài lắm để rảnh thì anh kể nhá.

– Yupp!!

Hai chúng tôi im lặng một hồi lâu nhìn theo mặt trời đang khuất dần.

– Có lẽ đã đến lúc rồi.

– Đến lúc gì senpai?

– Đến lúc chú mày phải trở lại trường rồi.

– Hả… Thật ạ?

Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện này, thứ nhất tôi còn nghĩ còn đang trong kì nghỉ hè [6 tháng rồi chứ đùa, ông đừng có lươn :)) ], thứ hai vì đơn giản là tôi chưa nghĩ đến việc học ở đây.

– Còn gì nữa, chuẩn bị sách vở đi mai anh dẫn đến trường.

– Em đâu phải trẻ con nữa.

– Thế chú mày có biết trường, biết lớp, biết thầy cô chưa?

– À thì, cái đó thì, thôi đành nhờ senpai chỉ dẫn.

– Thế có phải nhanh không. Thôi, về nhanh không trời sắp tối đến nơi rồi.

– Yes, sir.

Tôi đã khá quen với cuộc sống này, học được cách tự lập, tự giác. Đây sẽ là những bước đi đầu đời vững chắc của tôi, chắc chắn là như vậy.

Tắm rửa, cơm nước xong tôi mới về phòng. Phòng tôi có khá nhiều sách, không biết Shouta trước kia đã đọc hết chưa, mấy tháng nay tôi cũng mới chỉ đọc được một vài cuốn. Tôi phải trân trọng chúng vì đó có thể là cả một gia tài của cậu ấy.

“Ring”

Hato-senpai gửi cho tôi danh sách vài thứ cần thiết cần mang theo. Anh ta đúng là một người tốt mà. Tôi xem điện thoại một lúc rồi ngủ quên lúc nào không hay.

“Mong mau tới ngày mai để tận hưởng cuộc sống học đường quá”


Published by Kas

Một người hết sức bình thường không có gì nổi trội ;-;

Leave a comment

Design a site like this with WordPress.com
Get started