Lúc ấy, tôi đã… nhận ra mọi thứ – Chương 2

Tôi đã ăn sáng xong, gói hộp bento tự làm, chải lại tóc rồi khoác lên mình chiếc áo đồng phục mà tôi từng rất muốn mặc khi xem anime.

Yosh!! năng lượng tràn đầy rồi.

Vừa mở cửa thì cũng đúng lúc Hato-senpai vừa tới.

– Ah… Ohayo, Hato-senpai.

– Ohayo…

Nhà Hato-senpai nằm ở khu phố kế bên, nhưng tôi vẫn chưa có dịp đến chơi. Anh ấy đi bộ thì khả năng cao trường cũng gần đây thôi.

– Anou… Trường mình gần đây thôi đúng không senpai?

– Ừ, gần thôi.

Đã đi bộ được 20 phút rồi nhưng vẫn chưa tới trường, bộ ông này bịp mình à. Một người vạm vỡ như Hato-senpai đúng là không hề biết mệt chứ như mình thì, như mình thì…Ấy chết, hồi trước đã bảo phải tập luyện nhiều cho cơ thể khoẻ mạnh mà quên béng mất.

– Hato-senpai, lúc nào có thể huấn luyện cho em để khoẻ như senpai được không?

Anh ta nhìn nhìn tôi bằng vẻ mặt thách thức.

– Được chứ sao không? Sợ chú mày không chịu được thôi.

– Senpai hơi bị coi thường Shouta này rồi đấy.

– Thế thì thể hiện đi, đố chú mày bắt kịp anh. Không kịp thì nay nghỉ học nhá haha.

Nói rồi hắn ta chạy biến, tức tối vì đi bộ nãy mà tôi vẫn hậm hực chạy theo mãi mới bắt kịp.

– Phù… Hà… Công nhận tôi chưa ông anh…

– Anh mày vừa chạy vừa đi bộ vừa đợi chú đấy chứ, đừng tưởng bở.

– Xì…xì… Được lắm tên senpai già này, lần tới tôi sẽ đuổi kịp ông.

Tôi đang đứng trước trường “Cao trung Suzumiya“, ngôi trường này khá rộng, học sinh đang tấp nập ra vào trường.

Cách phân biệt khối của các trường bên Nhật rất rõ ràng. Nói đúng hơn là vẫn chung đồng phục như ở Việt Nam nhưng khác màu cà vạt. Như tôi năm nhất đeo cà vạt màu vàng, còn Hato-senpai là năm 3 nên đeo cà vạt màu đen. Mấy cậu đang ngồi ghế bên kia là năm 2, đeo cà vạt màu đỏ. Vì vậy, dễ dàng xưng hô trong trường dù chỉ mới gặp lần đầu.

Hato-senpai dẫn tôi đến văn phòng giáo viên đưa giấy tờ các kiểu. Không ngờ việc này lại rắc rối như thế, may là có senpai. Xong xuôi đâu đấy, senpai chỉ tôi lớp tôi học rồi đi về phía toà nhà nơi anh học.

“Thật tình, đã làm thì làm cho chót, ít nhất phải giúp tôi làm quen với bạn bè đã chứ?”

Bước tới trước cửa lớp 1-B. Tôi lấy hết dũng khí kéo cửa.

– Cậu xem nó chưa, hay lắm

– Thằng kia, mày có đứng lại không…

– Aww… Tha tao, tao đùa tí thôi mà

Một không khí ồn ào, tôi đã làm quen với nó nên không còn ác cảm với cái không khí này như trước nữa. Nuốt nước bọt rồi tôi cất tiếng dõng dạc.

– Ohayogozaimasu… Đã lâu không gặp mọi người.

Im bặt, im bặt luôn, mọi người nhìn tôi rồi ai nấy dừng luôn câu chuyện của mình lại. Chuyện gì vậy chứ? Tôi có nói sai gì à, mới ngày đầu mà lại để lại ấn tượng không tốt rồi. Tôi lật đật tìm ghế trống cuối lớp.

– …Thế đấy, chẳng thuận buồm xuôi gió gì cả.

– Haha… Quá kém, khả năng giao tiếp quá kém, chú mày còn phải học hỏi thêm nhiều.

– Mà ông anh không ăn trưa à, qua đây làm gì?

Vừa nói vừa tôi giở hộp bento làm từ sáng ra thì Hato-senpai ngăn lại.

– Ấy… Ấy… Bình tĩnh đã.

– Cái gì đấy? Không cho người ta ăn trưa à?

– Mang đồ ăn qua CLB anh mày ăn luôn. Dù gì cũng có chuyện cần nói.

Anh ta kéo luôn tôi đi chẳng đợi tôi trả lời, lôi đi xềnh xệch luôn ấy chứ kéo cái giề.

– Mà senpai có CLB riêng luôn à, chất thế, chắc lại mấy CLB tào lao không ý gì?

– Haha, cứ đến là biết.

– Đến nơi rồi, để anh vào trước.

Hato-senpai mở cửa bước vào, tôi cũng theo sau.

– Xin chào chủ tịch!!!

À, ừm cái CLB này có phòng khá là rộng rãi, trưa rồi mà còn bao thành viên tụ tập ở đây nữa. Nà ní, bọn họ vừa bảo gì, chủ tịch, anh ta là chủ tịch của cái CLB này á?

– Kiyoshita Shouta, chào mừng cậu đã đến với CLB Tinh Thần.

Tôi tiến tới chỗ senpai đứng lắc lắc người anh ta.

– Có cái CLB to thế này mà không khoe sớm, giấu hơi bị ghê đấy mà CLB tên gì nghe phèn thế, đổi tên đi ông anh ơi.

– Này, mày làm cái gì đấy, không biết tôn trọng người trên à?

Hato-senpai giơ tay ra hiệu không sao rồi trả lời tôi.

– Thì hôm nay anh khoe chú mày đây gì, thế nào, có muốn tham gia CLB này không. Mục đích của CLB này thành lập là để giúp đỡ mọi người vượt qua khó khăn, như cách anh giúp chú mày ấy.

Thì ra là vậy, đó là lí do tại sao anh ta tốt bụng đến thế, hoá ra là chủ tịch của cả một CLB tình nguyện giúp đỡ mọi người.

– Có chứ, senpai không biết chứ em cũng hứng thú với công việc này lắm.

– Tốt, thế thì để anh giới thiệu nốt một vài người năng động trong CLB. Đây là Hikari phó chủ tịch CLB Tinh Thần, và cũng là em gái anh.

Hato-senpai kéo cô ta lại. Cô ta trông khá quen, hình như tôi gặp ở đâu rồi, mà hơn hết đây là em gái của anh ta à.

– Giờ em mới biết senpai có em gái đấy. Hajimemashite, Hikari-san.

Tôi chìa tay ra bắt nhưng cô ta lập tức quay mặt đi rồi quay về chỗ cũ luôn. Con nhỏ này mắc bệnh khinh người à, lòng tự cao ghê gớm thế chẳng bù cho ông anh khác một trời một vực.

– Shouta thông cảm nhá, tính khí nó vậy đấy biết làm sao.

– Không sao đâu ạ.

– Rồi, kia là Takeoku Yuuki cậu ta là nguồn tin đáng tin câỵ của CLB đấy. Còn kia là Makato, Saki, Chikoku,…

– Hân hạnh làm quen với mọi người, mong được mọi người giúp đỡ ạ…

Chuyên mục làm quen đã xong, tôi tìm một chỗ trong CLB để ăn trưa vì muộn lắm rồi, bụng réo nãy giờ. Các thành viên trong CLB nói cười vui vẻ ăn trưa cùng nhau, họ bàn tán chuyện trên trời dưới đất, những mẩu chuyện hài hước, cảm động trong khi họ giúp đỡ mọi người. Giờ đây tôi đã hiểu ra ý nghĩa của CLB này, việc làm của họ thật đáng trân trọng, thật đáng ngưỡng mộ.

“Ước gì được trở thành một phần của tập thể này.”

“Chốt luôn rồi, một ngày nào đó, nhất định, nhất định mình sẽ gia nhập câu lạc bộ này, đợi nhá.”

– Xin phép mọi người, mình về lớp đây ạ!!

– Khoan đã!!!

Hato-senpai gọi giật tôi lại.

– Sao vậy ạ, em sắp vào học rồi.

– Hôm nay, lí do tôi dẫn cậu ta tới đây và giới thiệu với mọi người vì muốn chính thức tuyên bố:

– Bắt đầu từ ngày mai, Kiyoshita Shouta chính thức là Chủ tịch CLB Tinh Thần này.

– Há…!!!!

Âm thanh vang vọng khắp trường, kính cửa vỡ hết, hàng loạt rung chấn y như cơn động đất đã khiến Shouta tai nạn bữa trước ( Đùa thôi, không đến mức đấy đâu .-. )

Published by Kas

Một người hết sức bình thường không có gì nổi trội ;-;

Leave a comment

Design a site like this with WordPress.com
Get started